Đất nước Việt Nam
Làm thất bại chiến lược “Diễn biến hòa bình”
Như một quy luật, từ lâu, cứ mỗi khi ở Việt Nam chuẩn bị diễn ra một sự kiện chính trị lớn, là đây đó, các luận điệu tuyên truyền chống Đảng, chống Nhà nước và sự nghiệp cách mạng của nhân dân ta lại được các thế lực thù địch “tấu lên” theo các cung bậc khác nhau. Lần này cũng vậy, những công việc bước đầu chuẩn bị Đại hội XI của Đảng Cộng sản Việt Nam vừa triển khai, người ta lại thấy trên một số trang web vốn được lập ra để chống phá Việt Nam xuất hiện các bài viết dưới danh nghĩa “góp ý với Đại hội XI Đảng Cộng sản Việt Nam”, trong đó có bài viết kêu gọi xóa bỏ hệ thống chính trị xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam. Tác giả bài góp ý này kiến nghị Đảng hãy "đổi mới" bằng cách từ bỏ ý thức hệ cộng sản, kiến nghị xóa bỏ Điều 4 Hiến pháp năm 1992. Dụng ý rõ ràng và mục tiêu hết sức thâm độc toát lên từ bài góp ý đó là hạ bệ Đảng Cộng sản Việt Nam.
Để che đậy ý đồ xấu, tác giả đã sử dụng một chiêu thức, tuy không mới, nhưng khá hiểm, đó là cố ý diễn đạt theo kiểu “đầy trách nhiệm” đối với lợi ích quốc gia, thái độ “hết sức xây dựng” trước con đường phát triển của dân tộc và một “bầu nhiệt huyết” theo kiểu “dĩ công vi thượng”, để “bộc lộ” tấm lòng của những “con dân nước Việt” với non sông, đất nước. Cách nói lập lờ, nhưng cố tình để hở ra cho người đọc thấy dường như “họ” là những người dân đang sống ngay trên đất nước Việt Nam, có tấm lòng “trung kiên với nước”, nên đưa ra những ý kiến chân thành, mong Đảng “đổi mới”. Cách nói này rất dễ lừa gạt những người nhẹ dạ, cả tin, non kém về nhận thức chính trị.
Cố làm ra vẻ khách quan, rồi vừa tung, vừa hứng, vừa gieo rắc sự hoài nghi, vừa ru ngủ những người thích được ca ngợi… họ đưa ra hàng loạt vấn đề, nào là “Tổ quốc trước những hiểm họa”, “mạnh” và “yếu” của Đảng Cộng sản Việt Nam, những “câu hỏi” và “những giải pháp”… như một sự đóng góp ý kiến đầy “thiện ý” với Đảng. Nhằm kích thích và tạo lòng tin đối với người đọc, họ đã dẫn ra nhiều ý kiến, nhưng cố ý xếp đặt một cách lộn xộn, đặt ngang hàng những luận điểm của Các Mác, Ph.Ăng-ghen, V.I Lê-nin, Hồ Chí Minh, văn kiện Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam… với những phát biểu sặc mùi thù địch của những kẻ bất mãn, trở cờ, chống đối, vong ân bội nghĩa với mảnh đất đã sinh ra và nuôi dưỡng họ khôn lớn, nay quay lại nói bừa. Họ cố tình đối lập Đảng Cộng sản Việt Nam với Chủ tịch Hồ Chí Minh, đối lập Hiến pháp hiện hành với Hiến pháp năm 1946, thậm chí để ra vẻ công tâm, họ trích dẫn cả những luận điểm mác-xít, nhưng cắt xén đi và cố tình gạt bỏ những yếu tố lịch sử, để phục vụ cho ý đồ chính trị đen tối.
Thực tế, đằng sau những lời “góp ý ” đó là một tư tưởng thù địch biểu hiện ở một loạt vấn đề được sắp xếp theo một trục lô-gích xuyên suốt, mà theo họ: “Đảng Cộng sản Việt Nam, tuy có một vài công trạng, nhưng do sai lầm về con đường đã lựa chọn, nên đã đẩy dân tộc Việt Nam vào ngõ cụt. Đã đến lúc cần phải “đổi mới Đảng” - một sự đổi mới tiến tới thủ tiêu Đảng”. Một sự thủ tiêu không chỉ bằng sự xoá bỏ Điều 4 của Hiến pháp 1992, mà là một sự thủ tiêu theo hướng xóa bỏ tận gốc sự hiện diện của Đảng với tư cách là một thực thể, theo phương thức “xóa bỏ hệ thống chính trị xã hội chủ nghĩa”.
Trục lô-gích của luận điểm thù địch trên đây đã phơi bày một thái độ chính trị vô trách nhiệm của những người tự cho mình là có trách nhiệm trước dân tộc. Chỉ cần lật giở lại lịch sử dân tộc Việt Nam từ thời điểm thực dân Pháp nổ tiếng súng đầu tiên xâm lược Việt Nam (ngày 1-9-1858), đến khi Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời và lãnh đạo cách mạng Việt Nam, đã cho thấy ai là người thực sự có trách nhiệm trước vận mệnh dân tộc. Và thắng lợi đầu tiên của dân tộc Việt Nam sau 80 năm đô hộ của chủ nghĩa thực dân Pháp là gì? Không khó khăn để nhận ra rằng, đó chính là cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945-cuộc cách mạng do nhân dân Việt Nam tiến hành dưới sự lãnh đạo của Đảng, đã đưa dân tộc Việt Nam lên ngang hàng các dân tộc tiên phong trên thế giới. Lịch sử là bức tranh chân thực nhất, xác nhận rằng suốt tám thập kỷ bị thực dân Pháp đô hộ, từ các cuộc nổi dậy của các phong trào yêu nước phong kiến bằng con đường khởi nghĩa vũ trang, đến phong trào dân chủ tư sản bất bạo động nhằm giành lại độc lập dân tộc đều có chung số phận là sự thất bại. Nguyên nhân của những thất bại trên là do thiếu một đường lối cách mạng đúng đắn dẫn dắt, mà nguồn cội của vấn đề là thiếu một lực lượng, một tổ chức chính trị chân chính đủ bản lĩnh và trí tuệ phát hiện và định ra một đường lối như vậy. Sự xuất hiện của Đảng Cộng sản Việt Nam trên vũ đài chính trị đã giải quyết được mâu thuẫn đó. Chính Đảng cộng sản chứ không phải ai khác đã lãnh đạo nhân dân ta giành thắng lợi trong cuộc đụng đầu lịch sử giữa dân tộc Việt Nam với hai đế quốc to là Pháp và Mỹ. Kết cục cả hai đều phải chấp nhận thất bại trước một Việt Nam đất không rộng lắm, người không đông lắm. Nguyên nhân của những thắng lợi vĩ đại đó của cách mạng Việt Nam có nhiều nhưng nguyên nhân quyết định là do nhân dân Việt Nam có một Đảng mác-xít chân chính lãnh đạo. Vậy mà nay, để đổi mới Đảng, tác giả kiến nghị “giải tán hệ thống chính trị xã hội chủ nghĩa”, trong đó Đảng Cộng sản Việt Nam là hạt nhân. Thực chất họ muốn tạo ra một lực lượng chính trị khác ngoài Đảng cộng sản đảm trách vai trò lãnh đạo xã hội, mưu toan thiết lập một hệ thống đa đảng theo mô hình các nước tư bản chủ nghĩa!
Thâm hiểm hơn, nhằm dùng một mũi tên bắn trúng cả hai đích, tác giả đã đưa ra các phân tích thiếu căn cứ nhằm đối lập Đảng Cộng sản Việt Nam với Chủ tịch Hồ Chí Minh, đối lập lợi ích giai cấp với lợi ích dân tộc, đối lập mục tiêu độc lập dân tộc với chủ nghĩa xã hội... Mục tiêu cuối cùng của tác giả là phủ định vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Một số người cho rằng: “Thắng lợi của cách mạng Việt Nam trước năm 1975 thuộc về sự lãnh đạo của Đảng Lao động Việt Nam - một Đảng gắn liền với vai trò của lãnh tụ Hồ Chí Minh, luôn lấy lợi ích dân tộc làm mục tiêu tối thượng, khác với Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay, chỉ tôn thờ lợi ích giai cấp, theo đuổi ý thức hệ cộng sản, nên đã trở thành lực cản của sự phát triển dân tộc...”. Nhưng họ đã cố tình quên rằng, ngay từ khi ra đời, Đảng ta đã mang tên “Đảng Cộng sản Việt Nam” và ngay từ “Chánh cương vắn tắt” - bản Cương lĩnh đầu tiên, Đảng đã tuyên bố sẽ dẫn dắt dân tộc đến với chủ nghĩa cộng sản, dân tộc Việt Nam sẽ “làm tư sản dân quyền cách mạng và thổ địa cách mạng để đi đến xã hội cộng sản”.
Trước những thành tựu của sự nghiệp đổi mới do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo, được cả thế giới công nhận, họ lại phán bừa rằng: “Chính những thành tựu đổi mới ấy có được là do Đảng đã từ bỏ dần những nguyên lý của chủ nghĩa xã hội”. Họ cố chứng minh rằng: “Do đổi mới nửa vời, nên hiện nay đất nước khó khăn, xã hội thiếu ổn định, không có đồng minh… Muốn thoát khỏi tình cảnh hiện nay với đủ các căn bệnh, thoát khỏi sự đe dọa của cả nguy cơ nội xâm và ngoại xâm, thì phải “đổi mới Đảng”. Muốn đổi mới Đảng thì phải từ bỏ ý thức hệ cộng sản chủ nghĩa, xóa bỏ hệ thống chính trị xã hội chủ nghĩa! Tác giả thẳng thừng đặt câu hỏi: Vì lý do gì Bộ chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam quyết kiên trì chủ nghĩa xã hội?
Rõ ràng, điều họ muốn là dân tộc Việt Nam từ bỏ con đường đi lên chủ nghĩa xã hội, con đường mà Bác Hồ, Đảng và nhân dân ta đã lựa chọn, từ bỏ mục tiêu độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội. Họ muốn xóa bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam, một đảng luôn hoàn thành xuất sắc vai trò lãnh đạo suốt gần 80 năm qua. Đó chính là mục tiêu của chiến lược "diễn biến hòa bình" mà họ cho rằng là nỗi lo sợ quái gở! Vậy thì đằng sau sự góp ý của họ là gì ai cũng đã hiểu.
Sự tàn bạo và xảo trá chưa bao giờ là hệ giá trị của văn minh nhân loại. Mưu đồ xấu xa đằng sau những lời "góp ý" của những người tự cho là có "thiện ý" đó nhất định sẽ bị vạch trần. Không khó để mỗi người Việt Nam nhận rõ chân tướng và mưu đồ đen tối của họ.
TÂM VIỆT
http://www.qdnd.vn/QDNDSite/vi-VN/61...6/Default.aspx